https://c23lyvanlam.camau.edu.vn


LẶNG LẼ MÙA PHƯỢNG CUỐI!

( Viết cho Thầy, cho bạn và cho tôi nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11)

Hạ Miên. Nó lặng lẽ, lặng lẽ như chính cái tên của nó vậy! Nó rất ít giao tiếp với mọi người. Ngày ngày, nó chỉ lầm lì như một chiếc bóng. Nó có đôi mắt long lanh, sáng rực nhưng ẩn đằng sau đôi mắt ấy là nét buồn man mác…
LẶNG LẼ MÙA PHƯỢNG CUỐI!

So với bọn chúng tôi, nó học giỏi hơn nhiều. Nó luôn cần cù, chịu khó. Miên ít nói lắm. Trừ khi vào lớp chúng tôi mới được nghe nó nói. Đó là những lúc xây dựng bài, những giờ thảo luận, những buổi tập giảng… Giọng nó trầm buồn!

          Xung quanh nó, chúng tôi sống ồn ào, sôi động. Sinh viên mà! Còn Hạ Miên, nó cứ khư khư ôm lấy bộ mặt trầm tư, thu mình vào chiếc “vỏ ốc” bé nhỏ của nó. Hình như nó đã bị lãng quên trong đám bạn bè thì phải. Bọn chúng tôi, không ai chú ý nhiều đến nó. Mà cũng đúng thôi. Có bao giờ nó chịu trò chuyện với ai đâu! Vào lớp, nó chỉ biết chúi đầu vào bài vỡ. Về phòng, Kí túc xá nhộn nhịp là thế, nó lại chui rút vào chiếc màn phủ kín góc giường con – Thế giới của riêng nó.

          Bạn bè bảo: “ Con gái mà cứ ưu tư, phiền muộn thế sẽ bất hạnh về sau”. Nó không sợ bất hạnh?! Mặc kệ. Nó bỏ ngoài tai tất cả những lời sau lưng.

          Lạ thay, nó rất yêu màu tím. Nó nói: “Tím tuy là màu gợi buồn nhưng là màu chờ đợi, thủy chung. Tím thánh thiện lắm!”.  Nó cũng rất yêu biển. Tôi nhớ, có một lần, giờ thực hành, thầy cho lớp chúng tôi làm văn miêu tả tự do. Bài văn của nó chỉ toàn biển cả mênh mông, sóng nước tứ bề. Rồi nào là : Biển đẹp và huyền diệu như lòng mẹ. Biển bao la đầy ắp như tình mẹ; Lời ru của biển là lời thì thầm muôn đời của mẹ. Nó khát khao được hòa mình vào lòng biển cả bao la… Nhưng cũng lạ một điều là qua cái nhìn của nó, biển toàn là một màu tím ngắt. Tím đến nao lòng và buồn man mác! Bài văn của nó đạt số điểm cao nhất lớp. Lúc đó, chúng tôi, ai cũng thắc mắc…
 

thai 1


 

Lúc nào nó cũng sống nghiêm túc, giản dị, không ăn chơi hay đua đòi ăn diện như nhiều bạn bè trang lứa. Nó cũng chẳng thích bất cứ một thú vui nào cũng như chẳng có một niềm say mê mảnh liệt nào ngoài chuyện học hành.

          Những lần lớp chúng tôi tổ chức vui chơi hay phòng có liên hoan gì thì nó cũng luôn tìm cách tránh mặt. Nó cứ lặng lẽ rút lui một mình ở đâu đó. Chắc cũng lại là “ thế giới của riêng nó”!

          Tôi cũng không quan tâm nhiều đến nó. Những chiều thứ bảy, bạn bè thường về quê. Kí túc xá vắng, nó lại càng trầm tư hơn. Những lúc đó, nó hay ghi nhật kí. Nó viết rất nhiều. Có lẽ, quyển nhật kí là người bạn thân duy nhất của nó. Có lần tôi hỏi nó:

  •  Sao tớ ít thấy Hạ Miên về thăm nhà vậy?

  Nó cười buồn:  Nhà Miên xa lắm. Miên muốn tiết kiệm tiền để đóng học phí.

  •  Thế, Hạ Miên không nhớ nhà, không nhớ bố mẹ sao?
  • Có chứ, nhưng …

Nó bỏ lửng câu nói. Hình như có cái gì đó đượm buồn sau ánh mắt nó. Những giọt nước mắt sắp trực trào. Tôi cảm thấy hối hận vô cùng! Chắc Hạ Miên nhớ nhà – Tôi nghĩ vậy.

           Thời gian gần đây, nó càng sống khép kín và lặng lẽ hơn. Nó lặng lẽ đến mức khó hiểu. Việc học của nó dường như có cái gì đó làm phân tán đi phần nào. Tối, nó lại đi đâu mải miết. Có đêm, hơn 10 giờ nó mới trở về phòng. Bạn bè nhìn nó với ánh mắt lạ. Có hôm, tận khuya nó mới trở về với vẻ bơ phờ, mệt mỏi. Hình như nó vừa khóc. Tôi hỏi nhỏ nó: Miên sao vậy? Nhớ nhà hả? Nó lắc đầu: Miên không sao!

          Nó có chuyện buồn chăng?  Hôm qua, nó vừa nhận được tin nhà….. Tôi lờ mờ đoán thế.

 ……

          Một người đàn bà trung niên to, béo đang to tiếng mắng nó ngay trước cửa phòng kí túc xá:

  • Đồ lừa đảo. Mày định lừa tao để giựt tiền sao…

Nó vẫn nhẫn nhịn van xin: Cháu xin cô. Cô cho cháu nợ lại, cháu sẽ cố tìm cách …

  • Tao đã nói trước rồi, đã nhận mà không hoàn thành thì trả tiền lại cho chúng tao …
  • Nhưng mà, thưa cô, tiền cháu đã lỡ đóng …
  • Không nhưng gì hết. Trong ba ngày nữa, không có tiền trả lại cho tao thì đừng trách ….
  • Cháu xin cô thương tình mà nghĩ lại – Nó cố nói như van lơn nhưng bà ta vẫn không buông tha:
  • Sắp làm cô giáo rồi mà còn định lừa đảo ….

Bà ta quay quả ra về với vẻ hậm hực, tức giận lắm.

Nó mím chặt môi đến bật máu.  Lần này, mắt nó ráo hoảnh nhìn vào khoảng không như đang tìm kiếm một cái gì đó.

Xung quanh nó, một vài tiếng xì xào, một vài ánh mắt khinh bỉ ném về phía nó. Nó lặng im.

Sáng. Góc bàn nơi nó ngồi học trống một chỗ. Hạ Miên không đi học. Bạn bè cũng chẳng ai quan tâm đến điều đó. Chỉ có tôi, tôi lờ mờ đoán: Hình như có chuyện gì đó xảy ra với nó.

Tan giờ học, trước phòng ở kí túc xá của chúng tôi có vài đứa trẻ đứng lóng ngóng như đang tìm kiếm ai đó. Tôi vội bước đến hỏi:

  • Các em tìm ai đấy?
  • Dạ, chúng em tìm cô Hạ Miên ạ!
  • Cô Hạ Miên? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
  • Dạ … Dạ, cô Hạ Miên có ở đây không cô?

Một đứa khác nhanh nhẹn chen vào:

  • Chúng em đến để chia tay cô …

Tôi chưa kịp thắc mắc, con bé lại tiếp:

  • Cô nghỉ dạy tụi em rồi, tụi em buồn lắm, thương cô lắm ….

Thì ra, hôm qua …..

          Tội vội quay sang mở toang cửa phòng, chạy vào tìm Hạ Miên. Nó đâu rồi?! Tất cả đều trống vắng. Một lá thư tay viết vội nằm trơ trọi trên bàn. Tôi run tay mở vội mảnh giấy ra:

Lời cuối gửi lại Như Thảo và các bạn thân thương!

Nay Hạ miên đã rời xa tất cả: Xa lớp, xa trường, xa các bạn. Xa luôn quảng đời ấu thơ đầy kỉ niệm. Xa màu áo trắng sinh viên, màu mực tím thánh thiện mà Miên hằng yêu quý!

Vì hoàn cảnh gia đình quá khó khăn nên Miêm không thể bước tiếp trên con đường ước mở của mình được nữa. Mặc dù Miên đã cố hết sức mình. Miên biết, các bạn không ưa gì Miên cả. Vì ngoài cái vẻ mặt lầm lì, khó ưa ra, Miên chẳng có gì cả! Số phận nghiệt ngã đã làm cho Miên không dám ước mơ gì ngoài con đường đến trường. Nhưng giờ đây, ước mơ duy nhất này cũng không còn nữa!

Từ nhỏ, Miên sống trong cảnh bất hạnh. Chưa đầy ba tuổi, Miên đã phải chít lên đầu vành khăn trắng. Từ đó, Miên vĩnh viễn mất mẹ! Miên sống trong tình yêu thương của cha, cảnh “Gà trống nuôi con” bao nhiêu là khó nhọc. Và cứ thế, Miên cũng lớn dần lên theo năm tháng trong nỗi nhọc nhằn của cha. …

Một hôm, Miên đồng ý với cha đón mẹ kế về để Miên có thêm người dạy dỗ, chăm sóc. Để cha đỡ phần vất vả, cô đơn và có người bầu bạn khi tuổi già.

Thế nhưng, đâu ai đoán trước được điều gì! Càng ngày, dì ấy càng hà khắc với Miên. Miên trải qua bao đắng cay, tủi nhục để có thể được tiếp tục đến trường. Mặc dầu cha rất yêu thương Miên nhưng người hoàn toàn bất lực. Dì ấy chỉ biết gom góp tiền, của để lo cho hai đứa con riêng của mình. Miên phải lao vào làm bất cứ công việc gì để kiếm tiền mua sách vỡ, đóng học phí… Nghề giáo của cha, lương hưu có là bao! Vì ước mở của cha và cũng là ước mơ duy nhất của Miên nên Miên phải luôn cố gắng từng ngày. Cha bảo “ Nghề giáo là nghề thanh bạch và cao quý nhất”. Đến nay, Miên gần như thực hiện được mong ước của cha. Không may, cha Miên ngày một yếu dần. Cơn lao phổi của cha đã vào gia đoạn cuối. Trước cảnh khó khăn này, dì ấy đã vội quay lưng, bỏ mặc cha trong cơn bạo bệnh. Dì đã đi theo tiếng gọi của một người đàn ông khác.

Trước hoàn cảnh này, Miên biết phải làm sao đây?! Là đứa con duy nhất, Miên phải trở về chăm sóc cho cha. Thời gian qua, nhờ số tiền kèm các em học sinh mà Miên đã vượt qua những ngày tháng khó khăn của  tuổi đời sinh viên.

Cha Miên ngày càng mất dần sự sống! …..”

Mắt tôi nhòa đi. Tôi không đủ can đảm để đọc tiếp nữa! Cả căn phòng chìm trong im lặng. Không khí chùng xuống như một tiếng thở dài.

Hạ Miên!

Miên ơi! Tại sao chúng mình cứ vô tình, vô tình gần đến độ vô tâm như thế! Tại sao chúng mình không chịu hiểu Miên! Không quan tâm, chia sẻ và giúp đỡ bạn trong khoảng thời gian qua!

Hình như Hạ Miên đang đứng trước mặt tôi. Đôi mắt nó trong vắt như pha lê, lặng lẽ như mùa phượng cuối. Thế mà, đôi mắt ấy đã sớm vật lộn với đời! Ngày mai, giữa chốn đường đời đầy phức tạp, bon chen ngoài kia sẽ đón thêm một thành viên mới. Có ai biết rằng người con gái ấy đã chịu bao vất vả, tủi hờn. Đã sớm mồ côi mẹ, trưởng thành trong tình yêu thương của cha. Để rồi, hôm nay ra trường, chưa kịp nhìn cánh phượng cuối cùng rơi. Bạn bè chưa kịp nói với nhau lời từ biệt!

Hạ miên ơi! Chắc chắn chúng mình sẽ còn gặp lại nhau. Dù nơi đó không phải là cổng trường, không phải là giảng đường đại học, nhưng nó cũng sẽ có đủ những tiếng ve, những cánh phượng, những kỉ niệm của một thời sinh viên đầy ắp ước mơ và hi vọng!

Hình như ánh mắt Hạ Miên đang nhìn vào khoảng không vô định. Chắc Hạ Miên đang liên tưởng đến tương lai của mình – Một tương lai nhỏ bé không định hướng giữa khung trời mênh mông.

Nước mắt tôi tự nhiên lăn dài trên má!
 

                                                                 Cà Mau, ngày 15/ 11/ 2022

                                                                            Tạ Ánh Minh

                                                      (Trường THCS&THPT Lý Văn Lâm)

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây